Truyện tình cô học trò!
Đây là chuyện mình đã đọc qua, tuy không có xxx nhưng thấy rất hay, nếu bạn nào thích xxx thì đừng đọc nha
Tôi - một thằng đàn ông đã 32 tuổi, đã có vợ và một cô con gái. Tôi ko
biết sau khi lập gia đình cuộc sống hôn nhân của bạn có phải là một
thiên đường? Còn với tôi nó chẳng phải là một địa ngục nhưng cũng chả
phải là một thiên đường! Bởi chả có cái địa ngục nào lại cho tôi những
phút giây ngọt ngào, lãng mạn, sự sung sướng và cả những khao khát, đam
mê mãnh liệt. Và cũng chả có cái thiên đường nào lại chứa đựng những nỗi
lo sợ, những chọn lựa khó khăn, những toan tính cho cuộc sống bộn bề
phía trước, hay hơn cả là những hơn ghen ích kỉ và những nỗi lầm đáng
tiếc.
Vợ tôi ư? Biết nói thế nào về cô vợ bé bỏng của mình nhỉ? Không phải
ngẫu nhiên mà tôi gọi cô ấy là cô vợ bé bỏng đâu, bởi cô ấy bây giờ mới
có 20 tuổi. Các bạn đừng ngạc nhiên, tôi cưới vợ khi cô ấy vừa mới tốt
nghiệp THPT xong mà. Có nghĩa là tôi hơn cô ấy 12 tuổi và chúng tôi đã
cưới nhau được gần 2 năm.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chương I: Con nhỏ khó ưa!
- Này chú, chú có thể nhường cho cháu chỗ này được ko?
Tôi ngước lên, một con nhỏ mặc đồng phục học sinh, hình như là của cấp
III, đeo cặp quai chéo, mái tóc búi lọn nhỏ, phất phơ mấy lọn tóc con,
hơi rối. Có lẽ nó vừa đi học về. Con bé vẫn hướng đôi mắt nhìn tôi.
- Nhưng vẫn còn bàn trống mà cô bé! – Tôi đáp, những tưởng rằng con bé sẽ nhận ra và đi tìm chỗ ngồi khác, ai dè:
- Vì còn chỗ cháu mới bảo chú nhường lại bàn này cho cháu chứ. Đây là
chỗ ngồi quen thuộc của cháu. Và cháu chỉ muốn ngồi ở chỗ quen thôi.
- Nhưng đây là chỗ duy nhất còn có ổ cắm sạc điện. Chú cần làm việc với
cái laptop của chú mà giờ nó lại sắp hết điện. – Tôi hếch chỉ cái laptop
trên bàn. Thực ra tôi có thể đứng dậy và nhường lại chỗ này cho con bé,
vì tôi cũng chả gấp gáp đến độ phải làm việc ngay trong khi đang được
ngồi nghỉ tại một quán cà phê yên tĩnh thế này. Nhưng tôi không thích tí
nào hay chính xác là tôi ghét cái cách nó nói chuyện và đề nghị tôi
nhường bàn. Nếu không phải là quá đáng thì nói thật tôi thấy chẳng ưa gì
con nhỏ này.
Con bé vẫn giương đôi mắt nhìn tôi. Thật là, nó một con nhóc cùng lắm là
học 11, 12 trong khi tôi đã 30 tuổi đầu. Ấy thế mà nó dám nhìn một
người lớn tuổi hơn mình bằng ánh mắt đó. Thật ko thể chấp nhận đc.
- Chú nói, cháu ko hiểu sao?
Ngay lập tức, tôi thấy nó đi đến cái bàn bên cạnh, quẳng cặp sách vào
ghế một cái “bụp” rồi kéo mạnh một chiếc ghế khác ngồi vào đó. Và tôi
nghe thấy rõ mồn một lời con bé lầm bầm: “Đồ ông già nhỏ mọn!” Cái gì?
Ông già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là “Thằng cha nhỏ mọn” thì có lẽ tôi chả
thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là “Đồ ông già”. Nói thật,
tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so tuổi và đẹp trai,
phong độ hơn khối thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà, con bé đó lại dám
kêu tôi là “ông già”, thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi
người lớn không chấp trẻ con làm gì.
Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn bên cạnh. Con gái con
đứa chẳng biết tệ nhị gì cả. Rồi chợt, tiếng ống hút gặp đá rít mạnh.
Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của con bé đã cạn sạch trong
khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi 1, 2
thìa. Con nhỏ bước ra khỏi bàn, túm lấy cái cặp và trước khi rời khỏi
nó vẫn ko quên tặng tôi một cái lườm cháy da mặt.
Chương II: Oan gia ngõ hẹp.
Sau ngày đụng độ phải con bé đó, tôi không biết có phải nó độc mồm độc
miệng rủa tôi không nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình. Nhất là
cái chuyện mẹ tôi, bà cứ liên tục càu nhàu tôi chuyện đến giờ này mà vẫn
chưa có bạn gái. Nói thật, xung quanh tôi thì không thiếu nhưng khổ
nỗi, tôi chỉ mải miết với công việc, hơn nữa tôi biết họ chẳng thể làm
vừa ý mẹ tôi đâu. Bà ấy quá kĩ tính.
- Tối mai, con sẽ đi gặp mặt một người. Đó là con gái một bà bạn cũ của mẹ.
- Gặp mặt? Con không có thời gian đâu!
- Sao lại không? Mẹ không cần biết con bận gì, nhưng việc gặp mặt con
phải đi. Con nghĩ, mẹ bỏ bao nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho con là
rảnh lắm à. Mẹ nói rồi đó.
Đấy, tôi quên không nói thêm, ngoài việc kĩ tính ra mẹ tôi còn hơi độc
đoán, có lẽ tôi thừa hưởng điều này từ mẹ. Và tất nhiên, tôi phải đi gặp
mặt người ta theo sự ép buộc và sắp đặt của mẹ tôi. Đúng 8h tối, tôi có
mặt tại khách sạn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước, tay còn phải cầm theo một
quyển báo – ám hiệu mà hai bên dùng để tìm ra nhau. Tôi nhìn xung quanh
phòng, duy chỉ có một cô gái ngồi đúng bàn mà mẹ tôi đã đặt chỗ trước
và đang chúi mũi vào một tờ báo, hình như là hoa học trò thì phải. Tôi
đã phải bật cười với ý nghĩ, cô ta lớn thế mà vẫn còn đi đọc tờ báo dành
cho tuổi mới lớn thế ư. Và ngay sau đó tôi tìm được câu trả lời.
- Tôi có thể cùng đọc báo với bạn ko? – Đó cũng là ám hiệu mà mẹ tôi dặn phải nói nếu gặp người ta trước.
- Tất nhiên, nếu điều đó làm bạn thấy vui. – Đúng là câu ám hiệu tiếp
theo rồi. Tôi khẽ cười vì đã tìm ra người ta dễ dàng, ko mất nhiều thì
giờ của tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi gần như ko thể cười nổi. Và con bé
đó hình như cũng thế. Sau khi nói xong câu ám hiệu và đặt quyển báo
xuống, nó tròn xoe mắt nhìn tôi. Một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm gì
dành cho tôi.
- Ko phải thế chứ! – Tôi chỉ biết thốt lên câu đó.
Con bé nhếch miệng cười khẩy tôi.
- Ko ngờ lại là ông! Thật là có duyên gớm!
Sao tôi ghét cái cách nói chuyện của con bé này thế ko biết. Nó ở trường
ko được học cách phải nói chuyện với người lớn tuổi ra sao ư? Tôi thấy
khá giận và ko muốn phải lãng phí thời gian quý báu của tôi cho một con
bé khó ưa này. Bao nhiêu giấy tờ và dự án đang chờ tôi ở nhà. Nghĩ vậy,
tôi toan bước đi thì con nhỏ nhanh chân, rời khỏi bàn, chắn trước mặt
tôi.
- Sao chú bỏ đi sớm vậy. Mình vẫn còn chưa nói chuyện mà. – Nó cười đầy vẻ thách thức tôi.
- Tôi nghĩ chúng ta ko cần phải nói chuyện nữa. Dẫu sao thì cũng biết kết quả rồi.
- Chú đừng vội kết luận thế chứ! Biết đâu đấy, chúng ta lại hợp nhau.
- Tôi ko nghĩ thế đâu cô bé ạ!
- Chú ko thử sao biết! – Nói rồi con bé trở lại chỗ ngồi bình thản, hớp
một hụp nước lọc ở sẵn trên bàn, con bé lại nói. - Dẫu sao thì cả chú và
cháu đều đến đây rồi, ngồi lại nói chuyện coi như là cùng ôn chuyện cũ,
bổ sung chuyện mới!
Tôi ko hiểu ý con bé, chuyện cũ thì tôi hiểu nó ám chỉ việc gì nhưng còn
bổ sung chuyện mới là sao? Giữa tôi và nó thì có cái quái gì chứ. Nhưng
ko hiểu sao tôi cũng quay trở lại bàn. Con bé bình thản lật lật Menu.
- Chú dùng gì?
- Nâu đá.
- Chú có vẻ thích cà phê quá nhỉ! – Nói xong con bé gọi đồ.
Nhìn cái cách nó chọc chọc ngoáy ngoáy cái cốc sinh tố sữa chua làm tôi
thấy khó chịu. Chẳng lẽ nó bảo tôi lại chỉ để ngắm cái việc nó đang làm
sao.
- Sao chú cứ cau mày nhìn cháu thế? – Tôi giật mình, con bé có mặt ở trên chán nữa à?
- Cháu có nghĩ là cốc sinh tố sẽ ngon hơn thay vì cháu cứ chọc chọc mà ko uống ko?
- Giống như cái lần ở quán cà phê trước ạ? – Nó bắt đầu ôn chuyện cũ rồi đó.
- Lần ấy thì cháu uống ngon lành quá! – Tôi cố ý giễu cợt nó.
- Cũng nhờ ở chú đấy! – Nó ngước mắt lên nhìn tôi. – Chú có thấy bữa nọ mình quá nhỏ mọn ko?
Thật là, cái con nhỏ này nó nói chuyện sao mà khó nghe thế ko biết. Tôi hớp một hụm nâu đá, khẽ nói:
- Còn cháu, có biết phải ăn nói với người lớn tuổi hơn thế nào ko?
- Có! Nhưng chỉ là với những người đáng kính thôi, còn chú, cháu thấy ko
cần thiết. – Con nhỏ nói xong, lúc này nó mới hút cốc sinh tố của nó,
bình thản như ko cần biết nó vừa mới nói gì. Nói thật, tôi chưa lần nào
gặp phải một con nhóc ko biết điều như thế này. Tôi cố gắng mỉm cười và
nói:
- Đó cũng là lí do tại sao cháu ko có được chỗ ngồi quen của mình.
- À ra vậy! – Con bé nói mà ko thèm nhìn mặt tôi. Hút một hụm sinh tố
nữa, nó đứng dậy, mỉm cười. – Có lẽ một lúc nào đó, chú sẽ thấy hối hận
vì buổi nói chuyện ko mấy khôn khéo dành cho cháu bữa nay. À, bữa nay ta
mới ôn đc chuyện cũ mà chưa bố sung đc chuyện mới. Chắc sẽ có một dịp
khác. Chào chú!
Nói rồi con bé sách cái túi bước ra khỏi khách sạn. Nói thực lúc đấy
ngoài thấy khó chịu với con bé ra thì tôi chả hiểu những gì nó nói. Một
con nhỏ bày đặt. Tôi nghĩ thế!
Chương III: Anh hùng cứu kẻ thù.
Tôi về nhà, mang hết cái bực dọc từ buổi gặp mặt trút lên mẹ tôi - tất cả cũng do cái ý tưởng muốn tôi đi gặp mặt của bà mà ra.
- Sao về sớm vậy con? Thế nào? Có gặp được cô ấy ko?
- Có, đến cái là con gặp được ngay.
- May quá vậy sao! Thế cô ấy được chứ?
- Hơn cả sức tưởng tượng.
- Thật hả? Bà ấy quả ko hề tâm bốc con mình! Thấy bảo cô ấy đựơc cả người lẫn nết đó.
- Mẹ đùa đấy à? Cô ta có mà xấu cả người lẫn nết ý.
- Con nói gì vậy?
- Con ko biết mẹ chọn người kiếu gì nữa. Một con nhỏ thù dai, lại còn khó ưa, ăn nói thì khó nghe.
- Vậy sao? Có nhầm ko đấy. Bạn mẹ bảo ai cũng khen cô ấy xinh đẹp, dịu dàng mà.
- Tại mẹ chưa gặp cô ta thôi, gặp rồi con nghĩ mẹ còn khó ưa hơn cả con.
Chắc bạn mẹ, bà ấy quá tâng bốc con gái mình rồi. Lần sau mẹ đừng bắt
con làm mấy cái chuyện vớ vẩn này nữa. Mất bao thì giờ của con. Thôi con
về phòng.
Tôi bỏ về phòng bỏ lại mẹ tôi chưng hửng ở dưới phòng khách. Nghe những
gì mẹ tôi bảo về cô ta mà sao tôi thấy cứ như là một trời một vực vậy.
Khéo có mà là hai con người hoàn toàn khác nhau cũng nên. Con nhỏ thì
xinh đẹp, dịu dàng nỗi gì? Có mà đành hanh, ghê gớm thì có!
Vì con nhỏ đó mà cả đêm tôi chả thể nào vào đầu được mấy cái đề xuất dự
án. Thế là bỏ phí cả một đêm làm việc mà đãng nhẽ ra như thường ngày là
hiệu quả lắm. Thôi vậy, coi như được một đêm đi ngủ sớm. Tôi leo lên
giường và đánh một giấc ngon lành đến tận sáng. Có lẽ cũng phải cảm ơn
con nhóc đó, nhờ nó mà tôi mới có một giấc ngủ ngon đến thế.
Tôi lái con SANTAFEB đen đi trên đường. Thật là lạ, có lẽ nhờ được ngủ
một giấc ngon lành mà sáng nay tôi thấy người tỉnh táo và sáng khoái lạ.
Đường giờ này vẫn còn ít người, tại bữa nay cao hứng thế nào tôi lại
muốn đi làm sớm để tạt qua quán cà phê hôm trước. Tôi thích sự yên tĩnh
của nó. Chợt tôi nhớ tới con nhỏ, nó từng bảo cái bàn tôi ngồi là chỗ
quen của nó, chứng tỏ nó cũng hay đến đó. Nhưng một người như nó mà cũng
đến cái quán cà phê mà có lẽ chỉ dành cho ai thích sự yên tĩnh và nhẹ
nhàng như tôi. Còn nó, tôi nghĩ sự ồn ào, náo nhiệt và sôi động hợp với
nó hơn.
Tôi bước vào quán, khá bất ngờ, tôi thấy nó – con nhỏ khó ưa ngồi ngay ở
cái bàn quen của nó và đang hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra khung cửa
kính. Trên bàn con nhỏ là đĩa bánh mì ốp la và cốc sinh tố sữa chua. Có
lẽ nó rất thích món này hay sao mà lần nào tôi cũng thấy nó chỉ chọn
uống sinh tố sữa chua. Mà ko biết con nhỏ đang nghĩ gì nhỉ, nhìn đôi mắt
nó xa xăm thế chắc là phải đang nghĩ cái gì đó đặc biệt và quan trọng
lắm. Tôi đắn đo ko biết có nên bước vào ko. Nhỡ lại đụng độ với con bé
ấy thì phiền phức lắm.
Đang suy nghĩ chợt con bé quay ngoắt ra nhìn tôi. Nó tròn xoe mắt, đôi
lông mày nó chợt nhíu lại rồi lại dãn ra, nó đưa cốc sinh tố lên miệng
vừa hút vừa nhìn tôi. Tức ko chịu được. Tôi ko còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi bước vào và cố tỏ vẻ ko thèm bận tâm tới sự có mặt của nó ở đây.
Tôi chọn một cái bàn cách xa nó, tít tận trong cùng. Tôi ngồi vào chỗ và
gọi đồ rồi mà con nhỏ đó vẫn cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm. Thật chả biết
vô duyên là gì. Tôi đưa mắt nhìn lại nó, nó liền đưa miếng bánh mì ốp la
bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cứ như là hàm ý chỉ tôi giống cái miếng
bánh mì đó vậy.
Đấy, nhìn nó vậy ai có thể chấp nhận được nó là một đứa con gái xinh
đẹp, dịu dàng như lời mẹ tôi nói chứ. Mà bà bạn của mẹ tôi chắc cũng
giống con nhỏ đó. Đúng là mẹ nào con đấy. Tôi vừa nghĩ đến thế thì thấy
con nhỏ đứng dậy trả tiền. May quá, thế là tôi cũng thoát được nó. Nhưng
ko hẳn như tôi nghĩ.
- Ôi thôi chết, cháu quên tiền ở nhà rồi. – Con nhỏ sau một hồi lục lọi
khắp túi quần túi áo tá hoả phát hiện ra là nó để quên tiền ở nhà. Bất
chợt, tôi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nó. Tôi quay mặt đi, ko thèm nhìn
và giả vờ như mình đang phải tập trung vào đồ ăn ở trên bàn. Tôi biết
con nhỏ đang nhìn tôi dữ lắm, ánh mắt hình viên đạn cũng nên vì tôi thấy
gáy tôi nóng bừng mà. Hì, hình như tôi thấy sướng. Mà tệ thật, từ lúc
nào tôi lại đi chấp trẻ con thế này. Nhưng thôi, ai bảo con bé đó có thù
oán với tôi chứ.
Đang mỉm cười sung sướng thì tôi phải giật mình bởi tiếng con bé. Nó đứng cạnh tôi từ lúc nào ko hay.
- Chú có thể cho cháu mượn tiền đc chứ?
Tôi ngước lên nhìn nó.
- Ko có tiền mà cũng vào ăn sao cô bé?
- Chú! - Mặt nó nóng đỏ, có lẽ nó đang rất giận. Mặc kệ thôi, tôi chả
bận tâm. – Cháu quên tiền ở nhà. Nếu biết ko có tiền cháu đã ko vào!
Tôi cười khẩy:
- Biết trước thì đã giàu cô bé ạ!
- Thế tóm lại là chú có cho cháu mượn tiền ko? – Nó gần như gắt lên với
tôi. Tôi định quoạng lại nó cơ, nhưng thấy mắt nó hình như hơi ươn ướt,
tôi lại thôi.
- Được, coi như là mời một người quen vậy. Được chứ! – Nó gật đầu cái “rộp” mới sợ!
Chương IV: Cô gái xinh đẹp!
Tôi vừa trở về nhà đã thấy mẹ tôi hớn hở.
- Này Lâm, con thật là… Hôm nay mẹ gặp cô ấy rồi, lúc trở bà Thanh đến
câu lạc bộ. Trời ơi con bé xinh đẹp, đoan trang thế mà sao con còn chê
hả?
- Có phải là mẹ ko đó? Con mắt của mẹ tinh tường lắm mà!
- Thì tất nhiên, cô ấy đúng là mẫu cô con dâu mà mẹ hằng mong. Hôm nay,
mẹ đã mời gia đình họ cùng dùng bữa với gia đình ta tối nay ở khách sạn
Phượng Dư rồi đấy.
- Sao mẹ chẳng bao giờ hỏi ý kiến con vậy? Hôm nay con gặp cô ta rồi, và giờ con ko muốn gặp nữa. Xúi quẩy lắm!
- Xúi quấy cái gì hả? Con ko lấy đc người ta mới là xúi quẩy của đời con đó. Con biết tính mẹ rồi mà, mẹ đã quyết định, 1 là 1.
Thật đúng là trời chẳng bao giờ thương tôi. Một ngày mà phải gặp con bé
tới 2 lần, khác nào tra tấn chứ. Lại một đêm lãng phí rồi, cứ thế này
tôi đến chẳng còn cơ hội mà thăng tiến nữa rồi. Con bé đáng ghét, ko
biết nó bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mẹ tôi rồi. Phen này, trứơc mặt bà,
tôi quyết làm cho nó lộ cái đuôi cáo.
Mới 7h30 tối, mà tôi và mẹ tôi đã có mặt tại chỗ hẹn. Hẹn người ta 8h
thế mà mẹ tôi cứ một mực bắt phải đi sớm vì sợ người ta bảo mình ko chu
đáo. Trất đất, chưa gọi đồ ăn, ngồi ở đó chắc là để ngắm người ta ăn.
Đúng 8h, hai người phụ nữ một trẻ một già tiến tới chỗ chúng tôi. Nói
thật, lúc đó tôi gần như ko thể tin nổi vào mắt mình, người phụ nữ trẻ
ấy quá đẹp. Cô ấy quả là vô cùng đoan trang và dịu dàng trong chiếc váy
lụa trắng bó sát người. Cái dáng người cực chuẩn và đẹp. Vòng eo thon
nhỏ. Vòng ngực đầy đặn. Và làn da trắng mịn mà. Có lẽ tại căn phòng
khách sạn lúc ấy ko ít những người đàn ông cũng đang cùng trạng thái
ngất ngây như tôi. Nhưng có một điều làm tôi chợt tỉnh, cô gái ấy hoàn
toàn ko phải là con nhóc khó ưa mà tôi gặp. Trời, vậy thì mọi chuyện là
thế nào? Ko lẽ tất cả chỉ là một sự trùng hợp? Nếu vậy thì hôm qua cô
gái xinh đẹp này đáng nhẽ ra phải đến gặp tôi thì lại ko đến. Vậy là
sao? Ôi! Tôi chả hiểu gì cả!
- Dạ chào bác, chào anh. - Giọng nói thật nhẹ và êm cắt ngang dòng suy nghĩ và lô tôi lại với thực tại.
- À… ừ… Mời… mời cô ngồi. – Tôi ko hiểu tại sao lúc đấy tôi lại thiếu tự nhiên đến vậy.
- Bà và cháu ngồi xuống đi! - Mẹ tôi quay sang phía tôi cười tươi - Thế
nào, Thanh Trúc đẹp quá phải ko? – Tôi chỉ biết gật đầu mà ko dám nhìn
vào cô ấy. Hình như cô ấy nhận ra sự bối rối của tôi hay sao mà tôi liếc
nhìn thấy cô ấy đang khẽ cười. – Mà cháu út đâu rồi? - Mẹ tôi chợt quay
sang hỏi bà Thanh.
- Cái con bé đấy lúc nào cũng vậy, đang đi trên đường chợt nó kêu có chút việc cần giải quyết, có lẽ sẽ đến muộn.
- Vậy thì chúng ta đợi cô bé đến cùng ăn vậy.
- Thôi ko cần đâu, đợi con nhỏ đấy thì ko biết đường nào mà lần. Thôi chúng ta cứ dùng bữa trước.
Hoá ra gia đình này lại còn có cả một cô con gái nữa. Cô ta tên là Thanh
Mai. Chẳng biết có đẹp được như chị ko. Đúng là đàn ông tệ thật, suốt
cả buổi tôi chỉ nhìn ngắm Thanh Trúc mãi thôi. Công nhận là cô ấy đẹp,
ko chê vào đâu được. Chưa kể cô ấy hiện giờ còn đang là trợ lí cho một
công ty liên doanh với nước ngoài. Mẹ tôi nói đúng, cô ấy đúng là mẫu vợ
lý tưởng của rất nhiều người đàn ông, trong đó có tôi
Chương V: Kẻ phá đám!
Buổi ăn tối có lẽ sẽ quả là tuyệt vời đối với tôi nếu như ko có sự xuất
hiện của một kẻ phá đám - con nhỏ khó ưa. Trong khi mọi người chúng tôi
đang say sưa thưởng thức những món ăn và tán chuyện phiếm với nhau thì
tiếng lanh lảnh của một con nhóc vang lên:
- Dạ, xin lỗi đã để mọi người phải chờ ạ. – Nó nói mà đưa đôi mắt nhìn
tôi vẻ đắc ý lắm. À hoá ra là con nhỏ đó dám giả mạo chị gái để đi gặp
mặt tôi. Con nhỏ thật quá quoắt. Nó mỉm cười với tôi một cái rồi kéo ghế
ngồi xuống. Nó và chị đúng là khác nhau một trời một vực. Chị nó thì
dịu dàng đoan trang thế kia, trong khi đó, nó - quần tụt, áo đuôi tôm,
tóc buộc bổng, chân đi giầy, cổ đeo vòng chữ thập, tay đeo vòng nhựa đủ
màu. Mẹ tôi nhìn nó cũng phải nhíu mày. Tôi dám cá là lúc đó mẹ tôi đã
liệt kê nó vào danh sách những người ko ưng được của bà.
Cả buổi tối tôi mất ngủ vì chuyện hai chị em gái Thanh Trúc và Thanh
Mai. Tôi thực sự vẫn ko hiểu hành động của hai chị em họ. Ko biết chuyện
đến gặp tôi là tự ý của con nhỏ hay là có cả sự đồng ý của Thanh Trúc.
Nếu như vậy thì tôi ko hiểu cô ấy coi tôi như thế nào và liệu tôi có nên
tiếp cận cô ấy ko. Nhưng nếu muốn thì chắc chắn tôi sẽ gặp phải sự khó
khăn từ cô em gái đáng ghét của cô ấy. Nhức đầu thật!
Tôi đến công ty, ngồi trong phòng làm việc mà mắt tôi ko thể nào rời
khỏi được cái điện thoại và cái danh thiếp của Thanh Trúc. Tôi đắn đo ko
biết có nên liên lạc cho cô ấy ko? Mà nếu tôi gọi thì biết nói gì với
cô ấy. Nếu nói lung tung, hay những điều tẻ nhạt thì chắc chắn tôi sẽ
mất điểm trứơc cô ấy.
- Trưởng phòng, anh đang nghĩ gì thế? - Tiếng cậu Đức làm tôi giật mình.
Cậu ta là cấp dưới của tôi nhưng hai anh em khá thân nhau.
- Tôi muốn làm quen với một cô gái nhưng… - Tôi ngập ngừng.
- Thật ko đó anh Lâm? - Đức có vẻ vô cùng ngạc nhiên. Cũng phải thôi, từ
trứơc đến giờ cậu ta chỉ thấy tôi ngoài công việc ra thì ko nghĩ gì đến
chuyện khác, đặc biệt lại là chuyện tìm hiểu bạn gái.
- Cậu đang cười tôi đấy à?
- Hì. – Cậu ta gãi tai – Ko phải thế ạ, nhưng lần đầu tiên thấy anh nhắc
đến chuyện này nên em hơi ngạc nhiên một tí. Thế anh gặp khó khăn gì à?
Có cần em giúp ko?
Tôi xém quên mất, thằng Đức cậu ta nổi tiếng có tài cua gái ở công ty
mà. Còn được mệnh danh là chuyên gia tình yêu nữa. Thế mà tôi lại chẳng
nghĩ ra. Đúng rồi, vị cứu tinh của tôi đây rồi!
Theo đúng sự hướng dẫn và giải pháp cậu Đức đề ra, tôi sau bao nhiêu lần
hít khí trời, lấy dũng khí mới dám cầm máy ấn số gọi. Đầu dây bên kia
một giọng nói nhẹ nhàng, êm du:
- Alo, tôi Thanh Trúc xin nghe.
- Tôi… tôi Hoàng Thiên Lâm đây.
- À, là anh Lâm sao? Anh gọi cho em có chuyện gì ko?
- À, cũng ko có chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là tôi muốn mời cô đi ăn trưa thôi. Cô có rảnh ko?
- Vâng, thế cũng được! – Tôi cúp máy mà lòng sung sướng ko gì diễn tả
nổi. Toát cả mồ hôi hột và đúng là trời còn thương tôi ko bị cô ấy từ
chối. Nếu mà bị từ chối ngay từ lần đầu này có lẽ tôi sẽ tụt hết cả dũng
khí và chẳng bao giờ dám tiếp tục sự nghiệp tán đổ cô ấy mất.
12h trưa tôi hẹn cô ấy ở nhà hàng Pháp. Tôi đến sớm hơn cả giờ hẹn, có
lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi sợ nếu đến muộn thì mình quả là chẳng lịch sự
tẹo nào thôi thì cứ đến sớm trước cô ấy vậy. Tôi ngồi chờ mà cảm giác cứ
nâng nâng khó tả. Tôi tưởng tượng ra một viễn cảnh thật đẹp. Rằng tôi
và cô ấy sẽ cùng thưởng thức những món ăn Pháp thật tuyệt. Và cô ấy sẽ
thật dịu dàng gắp thức ăn và bón cho tôi. Tôi nhớ mang máng hình như
phim Hàn Quốc thường thế. Nhưng sự thật thì lại đau lòng, cô ấy đi cùng
em gái của mình. Ôi lạy **** tôi, giấc mộng của tôi tiêu tan và kế hoạch
cưa đổ người đẹp của tôi bữa nay bước đầu đi đến phá sản.
Chương VI: Kẻ phá đám thật sự!
- Dạ chào chú ạ! – Con bé đáng ghét cười toe toét như để trêu ngươi tôi.
- Xin lỗi anh, hôm nay tan học Thanh Mai muốn đi ăn cơm hàng nên em rủ
nó đi cùng, ko biết anh có thấy phiền ko? - Tất nhiên là phiền rồi! Tôi
gần như chỉ muốn hét lên điều đó. Nhưng ko, trước người đẹp làm sao tôi
dám nói điều đó chứ. Tôi cố tỏ ra vui vẻ:
- Ko sao, được cùng ăn với em là vui rồi. – Tôi vừa nói xong thì con
nhóc đáng ghét nhếch mép cười khẩy tôi một cái. Nếu tôi ko lầm thì chắc
nó đang **** tôi là đồ dẻo mép cũng nên. – Em và cô bé dùng gì?
- Làm ơn gọi cháu là Thanh Mai! – Tôi gần như chỉ muốn lôi con bé đứng
dậy và đuổi thẳng cổ nó đi. Tôi đã cố tỏ ra là lịch sự rồi thế mà nó cứ
thích gây chuyện với tôi. Nhưng, nhìn Thanh Trúc thì tôi ko nỡ. Tôi sợ
mất điểm trước cô ấy mà. Thanh Trúc khẽ cười:
- Con bé nó vẫn thẳng tính thế, anh thông cảm nhé! – Tôi thấy bao cơn
giận như nguôi hết. Giá như con bé ấy được thừa hưởng một phần mười cái
tính cách dịu dàng và tế nhị từ chị của nó có phải tốt ko. Tôi cá là sau
này ai lấy phải nó thì đúng là tự chuốc khổ vào thân.
- Ừ ko có gì đâu. – Tôi vừa nói xong thì bắt gặp ánh mắt săm soi của con
nhỏ. Rồi con bé lật dở menu. Trời ơi, tôi quá choáng khi con bé nó gọi
món. Chẳng phải là tiếc tiền hay tôi ko đủ tiền mang đi mà vấn đề ở chỗ
là tôi ko nghĩ ba người chúng tôi có thể ăn hết một núi món ăn như thế.
- Cho tôi một đĩa gà rán, một đĩa tôm hùm, một đĩa cơm Pháp, ba phần
bánh biza, ba phần chuối rán kem, 1 cốc sinh tố sữa chua, 1 chai rượu
vang… (và còn nhiều món nữa mà tôi ko nhớ hết) - Gọi xong nó quay sang
mỉm cười với tôi mặc dù bị Thanh Trúc huých chân nhắc nhở. – Chú mang đủ
tiền chứ? - Lần này thì tôi thấy Thanh Trúc ngượng ra mặt. – Em hỏi
trước kẻo sợ ăn xong lại bị “cắm” ở đây rửa bát trừ nợ thì chết.
- Cái đó thì Thanh Mai ko phải lo, cái quan trọng bây giờ là chúng ta phải làm thế nào để ăn hết chỗ thức ăn sắp mang ra đây.
- Cái đó thì chẳng phải lo đâu chú ạ. Yên tâm, dạ dày cháu to lắm!
- Thanh Mai! - Lần này thì Thanh Trúc phải lên tiếng, có lẽ cô ấy cũng
nhận thấy sự thiếu lịch sự của con bé, một lần nữa cô ấy lại phải quay
sang tôi, khuôn mặt xinh đẹp đã có phần xấu hổ. – Anh thông cảm nhé, con
bé nó vẫn còn trẻ con!
- Ko sao mà, ăn khoẻ thì mới chóng lớn cô bé nhỉ? – Tôi cố cười quay
sang phía con nhóc, ngay lập tức tôi đc nhận trả một cái nguýt dài.
- Công việc của em thú vị chứ? – Tôi cố gắng bắt chuyện với Thanh Trúc. Cô ấy chưa kịp nói gì thì con nhỏ đã xen vào:
- Công việc nào mà chẳng có sự thú vị của riêng nó. Chú hỏi thừa qúa đấy!
- Thanh Mai, như thế là bất lịch sự đó!
- Thì thôi vậy!...Em chỉ nói những gì mình nghĩ thôi mà!... – Con bé phụng phịu và tiếp tục chén miếng gà rán của nó.
- Ko sao đâu mà Thanh Trúc, anh ko để ý đâu!
- Cám ơn anh!
- Có gì đâu! Mà em…
- Này chị ơi! – Tôi chưa kịp nói xong con bé đã lại chặn họng tôi, nó
tỉnh queo. - Chị ăn nhiều vào đi chứ, ko đói là chiều ko làm việc được
đâu đấy! - Rồi nó quay sang nhìn tôi cười đểu kinh khủng. Cái con bé phá
đám này, nó định chơi tôi đây mà.
- Đúng rồi đấy. Em phải ăn nhiều như cô em gái có cái dạ dày to kia kìa.
- Cám ơn chú đã quá khen! Chú có vẻ ko được tốt bụng cho lắm nhỉ?
- Cái gì? – Tôi gần như phát cáu với con bé này. Đấy, xem ai có thể chịu
nổi nó chứ. Suốt từ lúc nãy đến giờ tôi đã quá nhẫn nhịn nó rồi. Tôi đã
làm gì nó mà nó bảo tôi ko tốt bụng chứ. Hay vẫn chỉ là cái chuyện cỏn
con tôi ko nhường chỗ quen cho nó. Nếu vậy kẻ xấu bụng mới là nó. Ước gì
tôi có thể băm vằm nó ra.
- Chú sao phải nóng thế chứ? Cháu đâu có ý gì đâu!.... - Giọng con bé
ngân dài một cách đáng ghét. - Tại cháu thấy suốt từ nãy đến giờ chú chỉ
mải nói chuyện, ngắm chị cháu ăn chứ chẳng thấy chú ăn tí gì. Vì vậy
cháu mới nghĩ chắc bụng chú ko được tốt cho lắm! – Tôi gần như cứng
họng. Nó làm tôi thấy xấu hổ. Chưa bao giờ tôi lại phải đuối lý trước
ai, đặc biệt lại là một con nhóc đáng tuổi cháu mình.
- Hì, con bé nhà em nó thế đấy, anh ko vặn được nó đâu, nó lí luận kinh
lắm!... Mà Thanh Mai, em nghịch thế đủ rồi đó, đừng trêu tức anh Lâm nữa
biết chưa.
- Anh đâu mà anh ạ, già thế đáng tuổi chú em thôi! – Ôi tôi đến chết vì
tức mất thôi. Cái mồm con nhỏ này có độc hay sao mà nó ăn nói độc mồm
độc miệng thế ko biết! Nhưng đã đến lúc tôi phải cho con nhỏ này một
trận rồi. Nó phá tôi thế là quá lắm rồi. Tôi đang định lên tiếng thì
chợt chuông điện thoại Thanh Trúc đổ.
- Alo, vâng tôi biết rồi… - Ko biết có chuyện gì mà trông cô ấy có vẻ
gấp gáp lắm. – Em xin lỗi, giờ em phải về tổng công ty ngay.
- Sao vậy? Ta còn chưa ăn xong mà.
- Đúng rồi đó chị, em còn chưa ăn xong.
- Ở tổng công ty đang có việc gấp cần giải quyết em phải về ngay. Thôi
anh và Thanh Mai cứ ở lại dùng bữa nhé. À phiền anh tí đưa Thanh Mai về
giùm em nhá! Em đi đây! – Cô ấy nói xong rồi vội vã đi thẳng chẳng để
tôi kịp nói câu gì. Mà ko đùa đấy chứ, tôi phải đưa con nhỏ đáng ghét
này về ư?
- Chú nghe rõ rồi đấy nhé, tí chú phải đưa cháu về! - Việc đưa nó về à?
Cái đấy tính sau giờ tôi chỉ muốn xử lý con nhỏ vì cái tội phá tôi suốt
từ đầu bữa đến giờ. Vì nó mà tôi chẳng thể nào chuyện trò thân mật và
tiếp cận được với Thanh Trúc, nó đã phá buổi hẹn hò đầu tiên của tôi.
Con nhỏ kia, ta ko tha cho mi đâu!
- Này cô bé, tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ mọi chuyện. – Tôi nghiêm giọng
nói với nó thế mà cái mặt nó cứ cười cười như kiểu tôi đang nói đùa ko
bằng, rồi nó thản nhiên hút sinh tố, cắn một miếng biza nhai ngồm ngoàm,
hút thêm một hụm sinh tố nữa, nó mới thèm nhìn tôi và nói.
- Nói chuyện hả chú? Cháu và chú thì có chuyện gì?
- Hình như cô bé vẫn còn giận vụ ở quán cà phê lần trước.
- Chú cũng biết à?
- Chú nghĩ thù dai là ko tốt!
- Thế chú nghĩ nhỏ mọn, luôn ra vẻ bề trên và chấp trẻ con là tốt hay xấu!
- Ta mà như vậy sao?
- Còn bảo thủ, cố chấp nữa!
- Này Thanh Mai! Đừng thấy người khác nhường nhịn mà lấn tới.
- Hì, cháu đâu có lấn tới gì chú đâu. Vẫn ngồi yên một chỗ mà! Chú nghĩ mình có lực hút lắm sao?
- Chú đang nói nghiêm túc với cháu đó.
- Hì, đấy là chú còn cháu thì ko! – Nói xong nó đứng dậy, vung vẩy hai cái tay. – Cháu ăn xong rồi, giờ thì về thôi!
Dù trong lòng tức lắm và chỉ muốn cứ thế phi xe thẳng về công ty bỏ mặc nó lại. Nhưng… tôi ko thể vì… Thanh Trúc.
- Xe cũng đc đấy nhỉ? Mua mấy tiền đó ông chú? – Tôi lặng im ko thèm đếm
xỉa đến lời nó nói. Mà nghe cách nó hỏi thế có ai muốn trả lời chứ. -
Hừ, người ta câm rồi!
- Này con nhỏ kia, một vừa hai phải thôi chứ! - Lần này thì tôi tức thật
sự. – Bây giờ tôi bận, muốn về tự gọi taxi mà về! - Dứt lời tôi leo lên
ôtô phóng thẳng mặc cho nó đứng nghệt mặt ra. Có lẽ nó ko ngờ tôi lại
phản ứng dữ dội thế. Nhưng tôi chịu thế là quá đủ rồi, chưa bao giờ tôi
để cho một ai thiếu tôn trọng mình đến thế, con bé này thì lại càng ko!
Chương VII: Khoảng lặng.
Suốt cả tuần đấy, tôi ko liên lạc gì với Thanh Trúc nữa. Vì tôi biết cô
ấy sẽ ko thể chấp nhận một kẻ đã bỏ em cô ấy ở lại trong khi cô ấy đã có
lời nhờ. Hơn nữa, tôi cá rằng con nhỏ sẽ thêm mắm thêm muối, rồi kêu
than, trách móc, chê bai tôi với chị nó, chứ đằng nào nó chịu nói tốt
cho tôi. Và tôi trở lại với cái guồng quay công việc của mình, trở lại
là mình như xưa - một con người của công việc.
Tôi đi qua quán cà phê “Khoảng Lặng” – chính là cái quán cà phê đã gây
ra bao nhiêu rắc rối cho tôi. Cũng gần một tuần nay tôi chẳng ghé vào đó
nữa. Tôi ko muốn gặp lại con nhỏ Thanh Mai. Nhưng, hôm nay thật lạ,
hình như quán ko có khách, vắng teo. Tự dưng tôi muốn vào, ko phải chỉ
để thưởng thức cốc nâu đen mà tôi thích cái “khoảng lặng” của nó.
Tôi bước vào, ơn trời, ko có con nhóc ở đó, cái bàn quen của nó vẫn
trống trơn, im lìm như bao cái bàn khác. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa,
tôi đã tiến đến và ngồi cái bàn ấy. Tôi gọi một cốc nâu đá như mọi khi
và từ từ thưởng thức nó. Gìơ tôi mới để ý, đúng là chỗ này có tầm nhìn
thật đẹp. Ngồi ở đây có thể nhìn ra cái bãi đất trống, nói là trống chứ
ngập tràn cỏ với hoa dại, nhưng đẹp đến lạ lùng. Có một cái gì khiến cho
con người ta thấy khoan khoái đầu óc, thấy muốn hoà mình vào thiên
nhiên. Có lẽ bữa trước nhìn thấy con nhỏ hướng đôi mắt xa xăm chắc là nó
cũng đang giống tôi lúc này, đang tận hưởng một cảm giác thật lạ.
- Lại gặp chú! – Tôi giật mình bởi cái tiếng lanh lảnh quen thuộc của
một con nhóc mà tôi gần như chẳng thể quên nổi. Đúng là nó, tai hại
thật, cứ tưởng được yên bình, ko phải đụng mặt với nó cơ.
- Thì quán có của riêng cô bé đâu!
- Cũng phải! – Nói rồi con bé kéo ghế và ngồi xuống. Nó trống tay lên
cằm, hướng đôi mắt nhìn ra cửa kính, nơi bãi đất kia. – Chú cũng thấy nó
đẹp phải ko?
- Ừ.
- Cháu thích cái bàn này cũng vì nó đấy!
- Chú cũng vừa đoán ra điều đó.
- Cháu thích sự bình yên của nó, cả cái khoảng lặng của quán này nữa.
- Nhưng chú nhìn cháu lại nghĩ sự sôi động hợp với cháu hơn!
- Ai cũng nghĩ thế, nhưng đó chỉ là bề ngoài, à mà ko, đúng là cháu
thích sự ồn ào, náo nhiệt… nhưng đôi khi cũng cần cho mình một khoảng
lặng chứ chú! - Lần đầu tiên tôi thấy nó nói chuyện có chiều sâu đến
vậy.
Suốt từ lúc đó cho đến khi chúng tôi rời khỏi bàn, chả ai nói gì với ai
cả. Nó cứ ngắm cái bãi đất ấy mãi thôi, còn tôi cũng chẳng biết mở lời
nó với nó thế nào. Nói thực vụ bỏ nó lại ở nhà hàng Pháp giờ nghĩ lại
tôi thấy mình cũng sai. Có lẽ vì vậy mà tôi chẳng thể mở lời được.
- Chú đèo cháu về nhé!
- Hả?
- Thôi coi như cháu chưa nói gì vậy. Thôi cháu về trước đây.
- Khoan đã. Để chú đưa về!
Ngồi trên xe tôi, con bé vẫn lặng im chẳng nói câu gì.
- Có vẻ ai đó đang buồn! – Nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe,
cứ như là lạ lẫm lắm. Tôi đưa mắt nhìn lại nó như dò hỏi. Nó quay mặt
đi, hướng đôi mắt ra cửa kính xe.
- Cháu chia tay với bạn trai!
“Kít….” - Chiếc xe phanh kít lại, cả tôi và nó đều dúi dụi về phía trước. Nó nhăn nhó:
- Chú sao thế? – Tôi cũng chả hiểu mình sao nữa. Nhưng nói thật là tôi
qúa sốc, tại sao nó lại có thể nói chuyện đó với tôi chứ. Một kẻ mà có
lẽ nó cũng ghét cay ghét đắng như tôi ghét nó vậy.